Cuộc tranh giành lãnh đạo kế vị ở Việt Nam - Việt Mỹ News -->

Breaking

Home Top Ad

Post Top Ad

Thứ Bảy, 16 tháng 1, 2016

Cuộc tranh giành lãnh đạo kế vị ở Việt Nam


     
"Bộ tứ quyền lực" sau đại hội đảng khóa 11 đến nay (Từ trái qua: Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng). Reuters
Các tin khác »
» Xem tiếp
Một sự kế tục chính trị đầy áp lực đã bước vào giai đoạn cuối

Tại Hà Nội trong tuần này, sự kế tục chính trị đầy áp lực bước vào giai đoạn cuối. Nhưng kết quả vẫn chưa được xác định. Thay vào đó, một cuộc tranh giành quyền lực đang diễn ra giữa các nhân vật lãnh đạo chính trị cao, với chức vụ lãnh đạo Đảng Cộng sản lơ lửng trong sự cân bằng. Với nền kinh tế đang phát triển bị hạn chế do những điểm yếu của thể chế, những tiếng kêu la của quần chúng về thể chế dân chủ và quản lý minh bạch hơn, và quan hệ đối ngoại phải đối mặt với những căng thẳng khu vực leo thang, ý nghĩa của sự kế thừa lãnh đạo của Việt Nam không nên được đánh giá thấp.


Tại tâm điểm của mối căng thẳng là sự xác định ban lãnh đạo Đảng cho Đại hội Đảng lần thứ 12, sẽ tại vị cho tới năm 2021, dự kiến sẽ tiến hành vào ngày 21 tháng này. Theo truyền thống, việc xác định ban lãnh đạo mới tập trung vào việc chuẩn bị một danh sách lãnh đạo, sẽ được hoàn thành trong tuần này và biểu quyết vào tuần tới, để cuối cùng sẽ quyết định ai chiếm vị trí tổng bí thư, thủ tướng, chủ tịch nước và chủ tịch quốc hội, cùng với các chức vụ chủ chốt khác. Hai vị trí đầu tiên là hai chức vụ quyền lực nhất trong hệ thống phân cấp chính trị ở Việt Nam. Tuy nhiên, không giống như Trung Quốc và hầu hết các nước khác, Việt Nam thiếu một nhà lãnh đạo tối cao và thậm chí một tổng tư lệnh.

Căng thẳng ở Việt Nam trong tuần này tập trung vào cuộc tranh cãi nóng bỏng, liên quan đến cả việc ai là người trong danh sách, lẫn ai có thẩm quyền quyết định điều đó và do đó, thẩm quyền tối thượng nằm trong tay ai.

Cho đến thời gian gần đây, âm mưu ngầm hấp dẫn nhất trong sự kế thừa lãnh đạo ở Việt Nam là cuộc chạy đua giành chức tổng bí thư đảng, được mô tả như là một sự tranh giành giữa một bên là tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng hiện nay cùng những người ủng hộ ông và bên kia là phe cánh của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng. Vào giai đoạn cuối này, câu hỏi liệu một người hoặc chẳng có ai trong hai người chủ chốt này sẽ chiếm được quyền lãnh đạo, vẫn chưa được quyết định, ngay cả khi ông Trọng xuất hiện với vẻ đã chiếm thế thượng phong.

Chính trị của Việt Nam thường không có kịch tính. Tuy nhiên, trong vòng vài ngày qua, sự tranh giành chức tổng bí thư và quyền quyết định danh sách lãnh đạo đã đi qua một loạt các khúc quanh gây cấn. Có lẽ nổi bật nhất, một cuộc tranh đấu đã nổi lên về quyền quyết định của tổng bí thư hiện nay, Bộ Chính trị với 16 thành viên mà ông dẫn đầu, và Ban Chấp hành Trung ương Đảng với 175 thành viên, với một loạt những người môi giới quyền lực nghỉ hưu và tại chức đang cố gắng hết sức tìm cách gây ảnh hưởng. Đó là một cuộc đấu đá chính trị, nói một cách nhẹ nhàng. Và trong khi đáng để biết ai là thí sinh chính cho quyền lực, câu hỏi quan trọng nhất nảy ra từ sự kế thừa quyền lãnh đạo, liên quan đến đường hướng của chính nền chính trị Việt Nam.

Chúng ta hãy bắt đầu với cuộc đua chức tổng bí thư. Sự theo đuổi chức vụ này của Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đương nhiệm thu hút sự hỗ trợ từ nền tảng quyền lực mà ông đã gieo cấy trong giới tinh hoa trên các lĩnh vực khác nhau trong suốt hai nhiệm kỳ của ông. Tuy nhiên, thủ tướng là một nhân vật gây tranh cãi. Đối với giới ủng hộ ông, ông là một chính khách hùng biện nhất của Việt Nam, một người đi đầu về cải cách, và một người yêu nước muốn kết thúc sự quy phục của Hà Nội đối với Bắc Kinh. Thật vậy, ông Dũng đưa ra một lời cam kết công khai về cải cách để tự do hóa thị trường và sẵn sàng mở rộng quyền tự do “theo quy định của pháp luật”.

Giới chỉ trích cáo buộc thủ tướng chỉ cam kết mở rộng sự giàu có và ảnh hưởng của gia đình và những người ủng hộ ông, và các nhà đầu tư nước ngoài có vị thế tốt, thậm chí từ Trung Quốc. Họ buộc ông phải chịu trách nhiệm về các vụ phá sản quy mô lớn và sự cho vay hoang phí, đã để lại cho Việt Nam món nợ công khộng lồ. Theo các nhà phê bình này, ông Dũng là một tay lừa đảo nguy hiểm với lòng ham muốn mở rộng quyền lực trong khi nói chuyện về “dân chủ”, “nhân quyền” và bịt miệng, với ý hướng trả thù các nhà phê bình bằng các phương thức hà khắc. Giới bảo thủ nghi ngờ thủ tướng do sự liên quan của ông với sự giàu có bất chính (mà trong đó ông chắc chắn không độc quyền), ý muốn của ông trong việc bắt buộc Bắc Kinh phải giải thích các hành động bành trướng của họ, và sự nhiệt tình của ông trong việc tìm kiếm sự cố vấn từ những người như Tony Blair. Tuy nhiên, dù với tất cả sự hồ nghi này, ông Dũng vẫn có một sức hấp dẫn bí ẩn. Ông vẫn sống sót trước các thách thức của những kẻ dèm pha mưu mô.

Tuy nhiên, quan trọng nhất, giới bảo thủ trong đảng, và cụ thể là Tổng Bí thư Nguyễn Phú Trọng giữ lại quyền kiểm soát trên các chức vụ đòn bẩy chính trong trật tự quyền lực và đang sử dụng điều này để chặn con đường dẫn tới quyền lực của ông Dũng. Kế hoạch của họ là gì?

Mặc dù không đủ điều kiện cho cả một nhiệm kỳ do hạn chế độ tuổi, nhưng có tiền lệ cho tổng bí thư đảng tự phong cho mình một hoặc hai năm nữa, trong thời gian đó ông ta có thể sử dụng quyền hành của mình trên các phương tiện kỷ luật và ý thức hệ của Đảng để củng cố nền tảng những người ủng hộ và chuẩn bị người kế vị có khả năng mà ông hiện đang thiếu. Đây chính là những gì ông đã làm.

Là người không nổi tiếng vì tính năng động trí tuệ, sự can đảm và quyết tâm của ông Trọng và giới ủng hộ ông đã gây bất ngờ cho nhiều người. Điều này được minh họa rõ nhất bằng sự thành công âm thầm của tổng bí thư đảng trong việc thuyết phục các thành viên của ban chấp hành trung ương ngầm chấp thuận một nghị định do chính ông là tác giả, ngăn cấm các ban chấp hành hiện tại hoặc tương lai, không được đề cử hoặc bầu lên những người không nằm trong danh sách chính thức do tổng bí thư phê chuẩn, cho các chức vụ lãnh đạo. Bên ngoài giới ủng hộ nhỏ bé của ông, sự hứng khởi về vai trò điều hành của ông Trong trong hai năm nữa chỉ ở mức khiêm tốn nhất. Tuy nhiên, ông Trọng đã thắng được một mức độ ủng hộ trong Bộ Chính trị bằng cách ban phát cho những phiếu trung dung một chỗ trong danh sách lãnh đạo mà ông là tác giả.

Nhưng qua việc theo đuổi quyền lực quyết liệt của ông (hay cưỡng đoạt, như một số người nói), Ông Trọng tự mình gây nên sự oán giận, không chỉ trong giới lãnh đạo ban chấp hành trung ương và những người ủng hộ ông Dũng, mà còn trong đa số Đảng viên và quần chúng. Kết quả của điều này là sự kế thừa lãnh đạo Việt Nam ngày nay không chỉ giới hạn trong cuộc tranh giành giữa ông Dũng và ông Trọng và cũng không giới hạn trong giới chính trị cao cấp.

Trong khi nhiều thành viên của giới lãnh đạo cao cấp ở Việt Nam được hưởng lợi từ nền chính trị chủ tớ, nhiều năm bế tắc chính trị dưới sự tranh giành giữa hai ông Trọng-Dũng đã mang lại những hậu quả, dẫn tới sự gia tăng những nhà quan sát từng thụ động cho rằng, chính trị lợi ích nhóm theo kiểu Việt Nam tạo ra, đã làm suy yếu sự đoàn kết và hiệu quả của các chính sách nhà nước. Cũng có khả năng Việt Nam sẽ nói lời từ biệt với cả ông Dũng và Trọng. Điều này có thể xảy ra như là kết quả của một sự thỏa hiệp không vui vẻ giữa hai phe. Tuy nhiên, tới nay điều này có vẻ khó xảy ra. Thay vào đó, một cuộc tranh giành công khai và có nhiều may rủi đã được hình thành.

Tuy nhiên, trong vài ngày qua, hai diễn biến mà mới gần đây dường như không thể, đã thực sự xảy ra. Sự kiện đầu tiên là, như được biết, ông Trọng đã thực sự đề cử chính mình để phục vụ thêm một hoặc hai năm nữa, mặc dù giới hạn độ tuổi, cùng lúc nêu tên 3 ủy viên bộ chính trị khác vào danh sách 4 người của ông, chấm dứt việc ứng cử của ông Dũng hoàn toàn.

Cuộc thi đấu của ý chí

Nhưng câu chuyện không kết thúc ở đó. Vì trong vòng vài ngày qua, Ban Chấp hành Trung ương cùng với ít nhất một cựu ủy viên Bộ Chính trị chính thức tuyên bố lệnh cấm hiện tại của Tổng Bí thư đảng về vấn đề đề cử là bất hợp pháp, vô hiệu và tiến tới việc đưa ra sự đề cử của riêng họ, ngay cả khi Bộ Chính trị, cho đến nay, vẫn từ chối nhìn nhận họ, và thậm chí còn cho là đã chối bỏ danh sách tổng bí thư bằng một cuộc bỏ phiếu công khai. Ban chấp hành trung ương, nói cách khác, tuyên bố thẩm quyền thực sự trong việc đề cử và phê duyệt các ứng cử viên. Tất cả điều này tạo nền tảng cho một cuộc thi đấu của ý chí về những gì được cho là không theo kịch bản nào.

Chẳng ai biết được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào. Nếu một hoặc cả hai, thủ tướng hoặc tổng bí thư, rời khỏi, câu hỏi chính là liệu những người thừa kế sự lãnh đạo theo ủy ban sẽ chỉ là người giúp việc cho các phe phái, dựa trên lợi ích đã vững chãi hoặc những lãnh đạo có tư duy độc lập hơn được rút ra từ Bộ Chính trị, hoặc có sự thao túng của quân đội. Nếu ông Trọng thắng thế, có vẻ như cải cách sẽ chậm hơn. Với ông Dũng, mọi sự cá cược đã xong. Dù thế nào đi nữa, chính trị ở Việt Nam sẽ bước vào một kỷ nguyên mới.

Đối với 96% người ngoài đảng và 99% dân số đứng bên ngoài sân khấu chính trị tinh hoa, cuộc tranh đấu cho tương lai Việt Nam đã tạo ra sự quan tâm đặc biệt, mặc dù sự quan tâm đồng nhịp với dòng chảy của sự lạc quan quả quyết, sự từ chức, và sự tuyệt vọng hoàn toàn. Trong khi những người ủng hộ cải cách than thở việc thông qua thêm một cuộc bầu cử phi dân chủ, những người khác nhìn thấy bi kịch và sự hỗn loạn của cuộc tranh giành quyền kế vị là một phần của một tiến trình lớn hơn trong tiến hóa chính trị.

Một quan điểm như thế không phải là không có căn cứ. Trong những năm gần đây, nền văn hóa chính trị của Việt Nam ngày càng trở nên đa nguyên. Việt Nam cởi mở hơn so với Trung Quốc. Công dân bị đàn áp ít hơn và biểu lộ sự khao khát quốc tế hóa. Với 30 triệu người dùng Facebook, và vô số các blog chính trị, đất nước đã chứng kiến một sự hồi sinh mau chóng đối với sự quan tâm chính trị và nghệ thuật bình luận xã hội và chính trị đã thất lạc lâu ngày. Tất cả những điều này có thể nhìn thấy trong cuộc tranh giành quyền lãnh đạo.

Trong những tuần gần đây giới tinh hoa đảng đã rò rỉ và phản rò rỉ các tài liệu nội bộ, tố cáo và công khai bày tỏ quan điểm của mình trên mạng, trong khi giới về hưu và thậm chí cả đảng viên hiện hành cũng công khai đòi phế bỏ chủ nghĩa Lênin như là một phần của cải cách thể chế toàn diện. Có thể hiểu rằng các căng thẳng và hỗn loạn được khơi dậy bởi sự kế thừa lãnh đạo hiện nay sẽ trợ lực thêm cho các lời kêu gọi này. Quan niệm cho rằng chỉ có phần rất nhỏ dân số Việt Nam quan tâm đến chính trị đang mờ đi nhanh chóng. Thực ra, chính trị ở Việt Nam đang tiến triển nhanh hơn giới tinh hoa chính trị của nó có thể nhận thấy.

Trong khi người Việt có quan điểm chính trị khác nhau, có một sự mong muốn chung trong số họ về nền chính trị của đất nước được giải thoát khỏi chính trị vô trách nhiệm bị chi phối bởi giới tinh hoa thủ cựu. Đại hội đảng lần thứ 12 có mang kết quả đó đến gần hơn hay không, vẫn còn phải chờ xem.
     
"Bộ tứ quyền lực" sau đại hội đảng khóa 11 đến nay (Từ trái qua: Nguyễn Tấn Dũng, Nguyễn Phú Trọng, Trương Tấn Sang, Nguyễn Sinh Hùng). Reuters
Các tin khác »
» Xem tiếp
A pressure-packed political succession has entered its final stages.

In Hanoi this week a pressure-packed political succession entered its final stages. But its outcomes remain undetermined. Instead, an intense struggle for power is underway within the country’s divided political elite, with leadership over the Communist Party hanging in the balance. With its expanding economy compromised by institutional weaknesses, its populous clamoring for more transparent and democratic governance, and its foreign relations confronted with escalating regional tensions, the implications of Vietnam’s leadership succession are not to be underestimated and extend well beyond Vietnam.

At the core of tensions is determination of the Party’s leadership for the 12th Party Congress, which will sit until 2021 and which is scheduled to get underway on the 21st of this month. Following tradition, the determination for the new leadership centers on the preparation of a leadership roster, which was to be finalized this week and voted upon next week, and which will ultimately determine who will occupy the positions of party general secretary, prime minister, state president, and national assembly president, among other key positions. The first two positions are the most powerful in Vietnam’s political hierarchy. Yet unlike China and, indeed, unlike most countries, Vietnam lacks a supreme leader and even a commander in chief.

The tensions in Vietnam this week center on a white-hot controversy that concerns both who is to be on the list and who has the right to decide it and thus with whom supreme authority lies.

Until very recently, the most compelling sub-plot in Vietnam’s leadership succession was the contest for the position of party general secretary, which had shaped up as a competition among the current general secretary Nguyen Phu Trong and his supporters on the one hand and the camp of Vietnam’s sitting prime minister, Nguyen Tan Dung, on the other. At this late moment, the question of whether one or neither of these principals will secure leadership remains undecided, even as Trong has by appearances gained the upper hand.

Vietnam’s politics are not meant to be dramatic. Yet within the last few days the competition for the position of general secretary and decisional power over the leadership roster has taken a series of dramatic turns. Perhaps most strikingly, a struggle has emerged over the decisional authority of the current general secretary, the 16-member Politburo he leads, and the 175-member Party’s Central Committee, with a host of retired and current party power-brokers seeking influence to the best of their abilities. It is a political scrum, to put it mildly. And while it is worth knowing who the principal contestants for power are, the most vital questions arising from the leadership succession concern the direction of Vietnam’s politics itself.

Let us start with the contest for position of party general secretary. Sitting Prime Minister Nguyen Tan Dung’s pursuit of the position draws support from the power base he has cultivated among elites across various sectors over the course of his two terms in office. Yet the prime minister is a controversial figure. To his supporters, he is Vietnam’s most eloquent statesman, a reform champion, and a patriot keen to end Hanoi’s deference to Beijing. Indeed, Dung projects a public commitment to market liberalizing reforms and a willingness to expand freedoms “in accordance with the law.”

Critics allege the prime minister is most committed to expanding the wealth and influence of his family and supporters and well-placed foreign investors, even from China. They hold him responsible for large-scale bankruptcies and profligate lending that have left Vietnam with an onerous public debt. According to these critics, Dung is a dangerous phony with a penchant for expanding his power while talking about “democracy” and “human rights” and vindictively silencing critics through draconian means. Conservatives mistrust the prime minister for his alleged association with ill-gotten wealth (over which he certainly has no monopoly), his willingness to hold Beijing to account for its expansionist conduct, and his enthusiasm for seeking advice from the likes of Tony Blair. And yet despite all this mistrust, Dung retains an enigmatic appeal. He has survived challenges by outwitting detractors.

Crucially, however, party conservatives, and in particular Party Secretary Nguyen Phu Trong retain control over key levers of procedural power, and are using these to block Dung’s path to power. What is their plan?

Though ineligible for another full term due to age restrictions, there is precedent for the party secretary to install himself for another one or two years, during which time he may use his control over the means of Party discipline and ideology to buttress his support base and groom the viable successor he currently lacks. This is precisely what he has done.

Not known for his intellectual dynamism, Trong and his supporters’ grit and determination have caught many off guard. This is best illustrated by the party secretary’s under-the-radar success in cajoling central committee members to tacitly accept a decision authored by himself forbidding current or future committees from nominating or voting persons for leadership positions who are not on the official list endorsed by the general secretary himself. Outside his narrow support base, enthusiasm for two more years of Trong’s stewardship is modest at best. Yet Trong has won a level of support in the Politburo by offering potential swing votes a spot on the leadership roster he has authored.

However, through his aggressive pursuit (or usurpation, as some would have it) of authority, Trong himself has generated resentment, not only within the elite ranks of the central committee and Dung supporters, but also among broader segments of the Party and the general population. The upshot of this is that Vietnam’s leadership succession today is not limited to a competition between Dung and Trong and nor is it limited to the world of elite politics.

While many members of Vietnam elite have benefited from patron-client politics, years of political stalemate under the Trong-Dung rivalry have taken their toll, leading increasing ranks of hitherto-passive observers to the view that interest group politics of the sort Vietnam has developed have undermined the coherence and effectiveness of state policy. There is indeed a chance that Vietnam will say goodbye to both Dung and Trong. This could happen as a result of an unhappy compromise between the two camps. Still, for now this appears unlikely. Instead, a high-stakes and very public competition has taken shape.

Within the last few days however, two developments that only recently seemed unlikely have indeed occurred. The first of these developments is that, by most accounts, Trong has indeed nominated himself to serve an additional one or two years, despite age limits, while naming three other politburo members to his four-person roster, effectively terminating Dung’s candidacy.

Contest of Wills

But the story doesn’t end there. For over the course of the last several days the Central Committee together with at least one former politburo member have effectively declared the current party secretary’s ban on nominations to be illegal, null and void and have proceeded to put forward their own nominations, even as the Politburo has thus far declined to recognize them, and are even said to have rejected the general secretary’s roster by an open vote. The central committee, in other words, is claiming real authority in nominating and approving candidates. All of this sets the stage for a contest of wills for which there is decidedly no script.

No one knows how things will shape up. If one or both of the prime minister or party secretary exit, the main question is whether inheritors of the leadership-by-committee mantle will be mere acolytes of established interest-based camps or more independently minded leaders drawn from the politburo or, intriguingly, the military. If Trong prevails, slower reforms are likely. With Dung, all bets are off. Either way, Vietnam’s politics will be entering a new era.

For the 96 percent standing outside the party and the 99 percent standing outside the theater of elite politics, the struggle for Vietnam’s future has generated intense interest, albeit interest pulsing with currents of willful optimism, resignation, and outright desperation. While proponents of reforms lament the passing of yet another undemocratic election, others see the drama and chaos of the succession struggle as part of a larger process of political evolution.

Such a perspective is not without grounds. In recent years Vietnam’s political culture has become increasingly pluralistic. Vietnam is more open than China. Its citizens are less suppressed and exhibit a thirst for internationalization. With 30 million Facebook users and innumerable political blogs, the country has seen a rapid revival of interest in politics and in the long lost arts of social and political commentary. All of this is visible in the leadership struggle.

In recent weeks party elites have been leaking and counter-leaking internal memos and accusations and openly expressing their views over the Internet, while retired and even active party members have openly demanded the abandonment of Leninism as part of comprehensive institutional reforms. It is conceivable that the tensions and chaos kicked up by the current leadership succession will lend momentum to these calls. The notion that only tiny fractions of Vietnam’s population are interested in politics is fading fast. Indeed, Vietnam’s politics are evolving more rapidly than its political elites recognize.

While Vietnamese vary in their political perspectives, there is a broad desire among them for the country’s politics to be liberated from unaccountable politics dominated by entrenched elites. Whether the 12th party congress brings that outcome closer remains to be seen.

Jonathan D. London là giáo sư tại Khoa Nghiên cứu châu Á và quốc tế, và là thành viên thực thụ của Trung tâm Nghiên cứu Đông Nam Á tại Đại học Thành thị Hồng Kông. Sách của ông được xuất bản gần đây là cuốn Chính trị đương đại Việt Nam: Quan hệ giữa Đảng, Nhà nước, và Chính quyền (2014, Palgrave Macmillan). Jonathan D. London is a professor in the Department of Asian and International Studies and Core Member of the Southeast Asia Research Centre at the City University of Hong Kong. His recent publications include Politics in Contemporary Vietnam: Party, State, and Authority Relations (2014, Palgrave Macmillan).

Tác giả: Jonathan D. London
Dịch giả: Trần Văn Minh
Nguồn: Vietnam’s Leadership Succession Struggle - Jonathan D. London, Diplomat

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Bottom Ad