Mỹ vẫn tiếp tục lãnh đạo thế giới - Việt Mỹ News -->

Breaking

Home Top Ad

Post Top Ad

Thứ Ba, 8 tháng 9, 2015

Mỹ vẫn tiếp tục lãnh đạo thế giới


     
Mỹ vẫn tiếp tục lãnh đạo thế giới
Các báo cáo về cái chết của sức mạnh Mỹ thường bị phóng đại rất nhiều. Trong những năm 1950, Liên Xô được cho là đã vượt qua Mỹ; hiện nay, Liên Xô đã không còn. Trong những năm 1980, Nhật Bản đã được coi là sắp sửa vượt mặt Mỹ; hiện nay, sau hơn hai thập kỷ trì trệ, không có ai nghĩ đến kịch bản này một cách nghiêm túc nữa. Và trong những năm 1990, liên minh tiền tệ được coi là có khả năng đưa châu Âu lên vị trí nổi bật hơn; hiện nay, các nền kinh tế châu Âu thường xuyên trở thành đầu đề của báo chí thế giới, nhưng không phải theo khía cạnh tốt.

Bây giờ đến lượt Trung Quốc. Cho đến gần đây, nhiều người cho rằng Trung Quốc đã sẵn sàng đảm nhận vai trò lãnh đạo thế giới, đấy là nói nếu nước này chưa thực sự giữ vai trò như thế. Hôm nay, những nghi ngờ về triển vọng trong dài hạn của nền kinh tế Trung Quốc đang làm náo động thị trường chứng khoán trên toàn thế giới (trong đó có cả thị trường Mỹ).

Những vấn đề của Trung Quốc và chính sách kinh tế của nước này, trong đó có biện pháp quản lý tỷ giá hối đoái, cần phải được xem xét một cách nghiêm túc. Nhưng Trung Quốc không lãnh đạo thế giới và cũng sẽ không làm được chuyện đó trong tương lai gần. Vẫn chi có Mỹ mới đủ khả năng lãnh đạo thế giới - tin hay không thì cũng thế.

Trung Quốc, như một siêu cường thế giới được xem xét một cách nghiêm túc nhất trong tác phẩm thuộc hàng sest-seller Eclipse: Living in the Shadow of China’s Economic Dominance (tạm dịch: Nhật thực: Sống dưới cái bóng của nền kinh tế Trung Quốc) của Arvind Subramanian, xuất bản năm 2011. (Tác giả hiện là cố vấn trưởng về kinh tế ở Bộ Tài chính Ấn Độ, và tôi là đồng nghiệp và đôi khi các đồng tác giả với ông ở Quỹ Tiền tệ Quốc tế và Viện Kinh tế Quốc tế Peterson.)

Người ta hy vọng rằng chính phủ Ấn Độ sẽ chú ý đến báo cáo của Subramanian về cách thức Trung Quốc tăng trưởng thông qua xuất khẩu hàng hóa chế tạo và cải thiện năng suất lao động trong những lĩnh vực liên quan. Trung Quốc đã hội nhập vào chuỗi cung ứng toàn cầu - sản xuất tất cả hàng hóa cho các công ty khác - trên quy mô mà trước đây không ai có thể tưởng tượng được và các nhà quản lý Trung Quốc đã học được những biện pháp để làm ra sản phẩm tốt hơn.

Nhưng những kinh nghiệm khác của Trung Quốc thì không được tốt như thế. Trong những năm 2000, Trung Quốc có những khoản thặng dư tài khoản vãng lai rất lớn và đã tích lũy được khoản dự trữ ngoại tệ cực kỳ lớn - trong đó, những khoản nợ của kho bạc Mỹ đã là mấy ngàn tỷ USD. Mặc dù trên giấy thì đây là khoản tiền làm người ta choáng váng, nhưng khoản dự trữ lớn như thế thực chất là vô dụng. Nếu Trung Quốc bán tài sản của họ ở Mỹ, đồng USD sẽ yếu đi và các công ty Mỹ sẽ dễ xuất khẩu và dễ cạnh tranh với hàng nhập khẩu hơn.

Nhưng những lo lắng của người Mỹ về việc đang bị người ta qua mặt thì không phải là mới. Cuối những năm 1980, nhiều người đã tỏ ra lo lắng khi một công ty Nhật Bản mua New York City’s Rockefeller Center. Nhìn lại, đó là một trong những sự kiện lớn nhưng không gây ra bất kỳ hậu quả nào của thế kỷ XX. Tương tự như vậy, người Mỹ rất có thể sẽ nhìn lại khoản tiền mà chính phủ Mỹ nợ Trung Quốc và chỉ đơn giản là nhún vai.

Quả cầu kinh tế Trung Quốc. Ảnh: Internet
Vấn đề lớn hơn là chính sách tỷ giá hối đoái của Trung Quốc. Trong một thời gian dài, Trung Quốc ngăn không để đồng nhân dân tệ bị định giá quá cao - và đây là chính sách tốt, như công trình nghiên cứu của Subramanian khẳng định. Nhưng trong những năm 2000, Trung Quốc đã đi quá xa. Vì những lý do đó vẫn còn đang được tranh luận, đồng nhân dân tệ bị đánh giá quá thấp; kim ngạch xuất khẩu lớn hơn hẳn nhập khẩu và thặng dư tài khoản vãng lai đạt hơn 10% GDP. Đáng lẽ để cho đồng nhân dân tệ được đánh giá cao hơn, giảm dần sự phụ thuộc vào xuất khẩu, các nhà chức trách Trung Quốc lại thích tích lũy dự trữ ngoại hối (những khoản nợ của Kho bạc Mỹ).

Bây giờ Trung Quốc phải tìm biện pháp duy trì tăng trưởng trong khi nhu cầu của thế giới giảm. Quay lại tỷ giá hối đoái được định giá thấp một cách đáng kể gần như chắc chắn sẽ kích hoạt phản ứng của quốc tế, trong đó có phản ứng của quốc hội Mỹ. Nhưng đột ngột chuyển sang tăng trưởng nhằm đáp ứng nhu cầu tiêu dùng trong nước là việc không dễ dàng. Trung Quốc sẽ không sụp đổ (đây không phải là Liên Xô) và nước này cũng khó có khả năng rơi vào tình trạng trì trệ theo kiểu Nhật Bản. Nhưng Trung Quốc đang già đi nhanh chóng - và có thể trở thành già nua trước khi trở nên giàu có.

Thập niên nào cũng có những người dự đoán sự cáo chung của quyền lực Mỹ. Và có một số lý do để lo ngại - đặc biệt là khi một số chính khách Mỹ không thừa nhận bản chất của vai trò toàn cầu của Mỹ. Ví dụ, 70 năm trước đây, Mỹ đã dựng lên hệ thống thương mại và tiền tệ của thế giới, nhưng bây giờ các đảng viên Cộng hòa trong Quốc hội không chịu hỗ trợ cho những thay đổi ở IMF – trong đó có những cải cách nhạy cảm mà hầu như tất cả các nước khác đều ủng hộ.

Tuy nhiên, Mỹ hiện đang thúc đẩy tự do thương mại hơn nữa giữa các nước khu vực Thái Bình Dương và giảm đáng kể những rào cản thương mại với châu Âu. Nếu Mỹ có những quy tắc đúng - ủng hộ những công dân bình thường, chứ không phải là ủng hộ những tập đoàn tự tung tự tác – những sáng kiến trong lĩnh vực thương mại của nước này sẽ tạo ra những đóng góp lớn cho tăng trưởng toàn cầu và sự thịnh vượng của chính mình.

Tương tự như vậy, trong lĩnh vực chính sách tiền tệ, vấn đề lớn đối với thế giới trong những năm tới là khi nào thì Cục dự trữ liên bang (FED) sẽ tăng lãi suất và tăng bao nhiêu. Khi các quan chức trong lĩnh vực tiền tệ tập trung về dự hội nghị Jackson Hole hàng năm, họ sẽ xem xét rất nhiều nhân tố có liên quan của nền kinh tế thế giới. Nhưng Ủy ban thị trường mở liên bang (Federal Open Market Committee), tức là cơ quan đưa ra chính sách, sẽ thay đổi lãi suất dựa gần như hoàn toàn vào cách hiểu của họ về tình hình kinh tế Mỹ. Một lần nữa, những nước khác trên thế giới sẽ phản ứng với biện pháp mà Mỹ đưa ra.
     
The US Still Runs the World
WASHINGTON, DC – Reports of the death of American power have often been greatly exaggerated. In the 1950s the Soviet Union was thought to have surpassed the United States; today, the Soviet Union no longer exists. In the 1980s, Japan was widely regarded as on the verge of overtaking the US; today, after more than two decades of Japanese stagnation, no one would take this scenario seriously. And in the 1990s, monetary union was considered likely to propel Europe to greater global prominence; today, the European economy is frequently in the world’s headlines, but not in a good way.

Now it is China’s turn. Until recently, China, in many people’s view, was poised to assume global leadership, if it hadn’t done so already. Today, doubts about the Chinese economy’s long-term prospects are rattling stock markets worldwide (including in the US).

China matters, and its economic policy, including how the exchange rate is managed, must be taken seriously. But China does not run the world, and it is unlikely to do so anytime soon. The potential for global leadership still rests, believe it or not, with the US.

The best case for taking China seriously as a world power is made in Arvind Subramanian’s best-selling book Eclipse: Living in the Shadow of China’s Economic Dominance, published in 2011. (The author, now Chief Economic Adviser at India’s finance ministry, and I were colleagues and sometimes co-authors at the International Monetary Fund and the Peterson Institute for International Economics.)

One hopes that the Indian government will heed Subramanian’s account of how China grew through exports of manufactured goods and associated productivity improvements. China also became integrated into global supply chains – producing things for companies elsewhere – on a previously unimaginable scale, and Chinese managers learned how to make better products.

But other parts of China’s experience have served it less well over time. China ran a very large current-account surplus during the early 2000s and accumulated a vast stock of foreign reserves – including at least several trillion dollars’ worth of US Treasury debt. Although this looks impressive on paper, reserves of this magnitude are essentially useless. If China were to sell its US assets, the dollar would weaken, and US companies would find it easier to export and to compete against imports.

Chinese economic spheres. Photo: Internet
But Americans’ anxiety about being overtaken is not new. There was great angst in the late 1980s when a Japanese company bought New York City’s Rockefeller Center. In retrospect, that was one of the great non-events of the twentieth century. Similarly, Americans will most likely look back on China’s accumulation of US government debt and simply shrug.

The bigger issue is China’s exchange-rate policy. For a long time, China prevented the renminbi from becoming overvalued – and this was good policy, as Subramanian’s research confirms. But in the early 2000s, China went too far. For reasons that are still debated, the renminbi became massively undervalued; exports were much higher than imports, and the current-account surplus reached more than 10% of GDP. Instead of letting the renminbi appreciate and gradually reducing their reliance on export markets, the Chinese authorities preferred to accumulate foreign reserves (US Treasury debt).

Now China has to figure out a way to sustain growth when demand in the rest of the world is sluggish. A return to a substantially undervalued exchange rate would almost certainly provoke an international response, including from the US Congress. But switching suddenly to domestic-led growth is not easy. China will not collapse (it is not the Soviet Union), and Japanese-style stagnation is also unlikely. But China is aging fast – and could become old before it becomes rich.

Every decade, important people predict the end of American power. And there are reasons to be concerned – particularly when some US politicians refuse to acknowledge the nature of America’s global role. For example, the US built the world’s trading and monetary system 70 years ago, but now Republicans in Congress refuse to support change at the IMF – including sensible reforms that almost all other countries favor.

Still, it is the US that is currently leading the push for freer trade across the Pacific and a substantial reduction in barriers to trade with Europe. If America gets the rules right – favoring ordinary citizens, rather than footloose corporations – its trade initiatives will make a major contribution to global growth and its own prosperity.

Likewise, in terms of monetary policy, the major issue for the world over the next year is when and how much the Federal Reserve will raise interest rates. As US monetary officials gather for their annual Jackson Hole conclave, they will consider myriad relevant dimensions of the global economy. But the policy-setting Federal Open Market Committee will move interest rates based almost entirely on its collective read of US economic circumstances. Once again, the rest of the world will react to what the US does.

Simon Johnson, một cựu kinh tế trưởng của IMF, giáo sư tại MIT Sloan, cộng tác viên cao cấp ở Peterson Institute for International Economics, và đồng sáng lập blog The Baseline Scenario hàng đầu về kinh tế học. Ông là đồng tác giả, cùng James Kwak, cuốn White House Burning: The Founding Fathers, Our National Debt, and Why It Matters to You. | Simon Johnson, a former chief economist of the IMF, is a professor at MIT Sloan, a senior fellow at the Peterson Institute for International Economics, and co-founder of a leading economics blog, The Baseline Scenario. He is the co-author, with James Kwak, of White House Burning: The Founding Fathers, Our National Debt, and Why It Matters to You.

Simon Johnson
Phạm Nguyên Trường dịch
Theo Blog Phạm Nguyên Trường

Nguồn: The US Still Runs the World - Simon Johnson | Project Syndicate

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Bottom Ad