Thuở nhỏ đến trường, tôi không phải trèo đèo lội suối vì ở đồng bằng nhưng cũng thường xuyên phải nhịn đói buổi sáng để đi học vì gia đình tôi nghèo lắm. Có nhiều lần tôi đã bị ngất xỉu ở lớp học hoặc trên đường về nhà vì đói. Cứ mỗi lần như vậy, tôi lại cầu nguyện “Ông Bụt”, “Bà Tiên” trong cổ tích hiện ra dỗ tôi tỉnh dậy để đi tiếp cuộc đời cơ cực cho đến ngày hôm nay, 72 tuổi rồi mà vẫn còn phải trăn trở bởi miếng ăn hàng ngày. Đến bây giờ khi đau ốm quá, tôi vẫn thầm cầu nguyện Ông Bụt, Bà Tiên xuất hiện để cứu giúp tôi qua khỏi cơn nguy biến và “phép màu cổ tích” đó hiện nay đôi khi vẫn còn màu nhiệm.
Ngày Tết Thiếu Nhi, mùng 1 tháng 6 năm nay đang đến. Thương trẻ thơ nghèo Việt Nam đang phải sống lắt lay dưới “ánh hào quang của một thời Man Dại”, tôi chỉ biết nguyện cầu Ông Bụt, Bà Tiên hãy hiện về để giúp đỡ các cháu bé như đã từng cưu mang tôi suốt hơn 70 năm, qua cả một đoạn đời cơ cực ấy!

NAY MÙNG 1 THÁNG 6
(Viết tặng các trẻ thơ nghèo)
Mỗi khi đời đau nhói
Ông Bụt lại hiện ra
Để giúp tôi qua khỏi
Như cổ tích nước nhà
Nay mùng 1 tháng 6
Tôi lại ước Bụt về
Thương yêu giúp đàn cháu
Khó nghèo ở miền quê!
Tôi ước ao mỗi sáng
Được Bụt trao bát cơm
Để cháu không đói lả
Mỗi khi bước tới trường
Tôi ước Bụt cho áo
Cháu mặc ấm mùa đông
Bởi năm qua nhiều bé
Chết rét mẹ khóc ròng!
Tôi ước mùa mưa đến
Bụt bắc giúp chiếc cầu
Để cháu không chết đuối
Vì lội dòng sông sâu!
Rẻo cao trường nứa lá
Mùa mưa dột tứ tung
Ước Bụt xây trường mới
Mùa đông đỡ lạnh lùng!
Năm nào trường cũng bắt
Đóng hơn chục khoản tiền
Bụt ơi, nghèo không đóng
Phụ huynh nào được yên?
Ước Bụt khuyên cô giáo
Đừng bắt cháu học thêm
Bởi mẹ cha nghèo lắm
Học thêm lấy đâu tiền?
Ước Bụt khuyên bộ trưởng
Đừng “cải cách” triền miên
Năm nào cũng mua sách
Phụ huynh phát rồ điên!
Nhân ngày 1 tháng 6
Của lứa tuổi thần tiên
Ước Bụt giúp các cháu
Chung vui khắp mọi miền!
Ước Bụt giúp mãi mãi
Rời xa “ánh hào quang”
Của một thời Man Dại
Trên non nước huy hoàng!
Hà Nội, 31/5/2015
Đặng Huy Văn
(Viết tặng các trẻ thơ nghèo)
Mỗi khi đời đau nhói
Ông Bụt lại hiện ra
Để giúp tôi qua khỏi
Như cổ tích nước nhà
Nay mùng 1 tháng 6
Tôi lại ước Bụt về
Thương yêu giúp đàn cháu
Khó nghèo ở miền quê!
Tôi ước ao mỗi sáng
Được Bụt trao bát cơm
Để cháu không đói lả
Mỗi khi bước tới trường
Tôi ước Bụt cho áo
Cháu mặc ấm mùa đông
Bởi năm qua nhiều bé
Chết rét mẹ khóc ròng!
Tôi ước mùa mưa đến
Bụt bắc giúp chiếc cầu
Để cháu không chết đuối
Vì lội dòng sông sâu!
Rẻo cao trường nứa lá
Mùa mưa dột tứ tung
Ước Bụt xây trường mới
Mùa đông đỡ lạnh lùng!
Năm nào trường cũng bắt
Đóng hơn chục khoản tiền
Bụt ơi, nghèo không đóng
Phụ huynh nào được yên?
Ước Bụt khuyên cô giáo
Đừng bắt cháu học thêm
Bởi mẹ cha nghèo lắm
Học thêm lấy đâu tiền?
Ước Bụt khuyên bộ trưởng
Đừng “cải cách” triền miên
Năm nào cũng mua sách
Phụ huynh phát rồ điên!
Nhân ngày 1 tháng 6
Của lứa tuổi thần tiên
Ước Bụt giúp các cháu
Chung vui khắp mọi miền!
Ước Bụt giúp mãi mãi
Rời xa “ánh hào quang”
Của một thời Man Dại
Trên non nước huy hoàng!
Hà Nội, 31/5/2015
Đặng Huy Văn
Tác giả gửi trực tiếp cho VA News
Đặng Huy Văn
Một Tiến sỹ Toán học, một nhà giáo đã về hưu đang sinh sống tại Hà Nội "Ông là một giảng viên đại học tại Hà Nội, thích làm thơ yêu nước" Thơ của ông dù viết về đề tài nào cũng đau đáu trong lòng một tình yêu nước, yêu đời, đều hướng đến giá trị Chân - Thiện - Mỹ vĩnh hằng mà nhân loại cần hướng đến.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét