Tập Cận Bình, nhân vật số một đang viết lại luật chơi quyền lực của Trung Quốc - Việt Mỹ News -->

Breaking

Home Top Ad

Post Top Ad

Thứ Ba, 14 tháng 10, 2014

Tập Cận Bình, nhân vật số một đang viết lại luật chơi quyền lực của Trung Quốc


Chủ tịch Trung Quốc Tập Cận Bình chờ đợi để chào đón Phó Chủ Tịch Cuba của Hội đồng Nhà nước Miguel Diaz Canel, tại Đại lễ đường Nhân dân ở Bắc Kinh vào ngày 18 tháng sáu năm 2013  (China's President Xi Jinping waits to greet Cuba's First Vice President of the Council of State Miguel Diaz-Canel at the Great Hall of the People in Beijing in this June 18, 2013 file photo.) - Ed Jones/Reuters/Pool/File

Kể từ thời Mao Trạch Đông cho đến nay chưa có một cá nhân lãnh đạo nào tại Trung Quốc nổi bật trước công chúng hoặc thâu tóm nhiều quyền lực như Tập Cận Bình. Ông đang thay đổi Trung Quốc bằng cách xóa bỏ “đường lối cai trị bằng sự đồng thuận của tập thể lãnh đạo” và nhắm mũi dùi vào xã hội dân sự.

Bắc Kinh – Với một tốc độ và sự cứng rắn không ai nghĩ đến vào thời điểm trở thành người đứng đầu Đảng Cộng sản Trung Quốc, Chủ tịch Tập Cận Bình không những đã củng cố quyền lực của mình mà còn đang chỉ đạo một cuộc thanh trừng rộng lớn khiến một số người thắc mắc liệu ông có thu tóm quá nhiều quyền lực hay không.

Kể từ thời Mao Trạch Đông đến nay chưa có một cá nhân nào tại Trung Quốc trở thành một nhà lãnh đạo xuất hiện thường xuyên trước công chúng hoặc thu tóm nhiều quyền lực đối với một quốc gia đang trỗi dậy với dân số 1,3 tỉ như ông Tập Cận Bình – người có cha là một đồng chí nổi bật của Chủ tịch Mao.

Từ thời Mao đến nay chưa một lãnh đạo Trung Quốc nào đẩy mạnh một chương trình trọn vẹn phục hồi các giá trị cũ và sức mạnh thô bạo của Đảng Cộng sản như Tập Cận Bình đang làm. Từ biến cố Thiên An Môn năm 1989 đến nay chưa một lãnh đạo Trung Quốc nào triệt để chặn đứng thậm chí cả những bước chập chững hướng đến các cởi mở chính trị như Tập Cận Bình đang làm. Dưới bàn tay kìm kẹp của Tập trong những tháng gần đây, thậm chí những những nhà tranh đấu ôn hòa cho một xã hội dân sự cũng bị nghiêm trị khiến phải im tiếng – trong một chiến dịch có vẻ là một chương trình thanh lọc nghiêm khắc áp dụng cho toàn Đảng và toàn xã hội.

Tập đang được gọi bằng mọi thứ tên, từ một “nhà độc tài mới của Đảng” đến một hoàng đế của thời hiện đại. Có người cho rằng ông tự coi mình là một nhân vật do định mệnh lịch sử đặt để đang giám sát sự thức dậy của nước Trung Hoa.

Một cách lặng lẽ, Tập đã xuất hiện trên sân khấu chính trị thế giới như một nhà lãnh đạo có đường lối độc tài không thua gì Vladimir Putin tại Nga. Chắc chắn là, Tập đã đập tan mọi hi vọng về việc khai sinh một xã hội dân sự đa nguyên tại Trung Quốc trong tương lai trước mắt.

Trong 18 tháng qua, Tập đã tóm cổ các đối thủ chính trị của mình trong một chiến dịch chống tham nhũng rộng lớn từ tầng thấp đến tầng cao, lắm lúc nom như một cuộc thanh trừng không đổ máu. Hơn 2000 cán bộ đảng viên các cấp đã bị thay thế. Những cán bộ đảng viên đang vươn lên như Bí thư Thành ủy Quảng Châu Vạn Khánh Lương đã hết sức ngỡ ngàng vì thấy mình mới được tôn vinh hôm trước lại bị rút thẻ Đảng hôm sau.

Các chiến thuật của Tập đã gieo sợ hãi và bất ổn tâm lý trong các cấp đảng viên từ thấp đến cao, theo một số nguồn tin mà chúng tôi có dịp phỏng vấn tại Trung Quốc, tại Châu Á, và tại Mỹ trong tháng Tám và tháng Chín vừa qua về các động thái của Tập Cận Bình.

Người Châu Á có câu “giết gà nhát khỉ” và coi đó là một hình thức cai trị. Nhưng Tập còn thịt luôn cả khỉ. Một tướng có thế lực, Từ Tài Hậu, không bao lâu nữa cũng sẽ bị lôi ra toà án quân sự. Một lãnh đạo Đảng thậm chí có nhiều quyền lực hơn những nhân vật kể trên, đó là Chu Vĩnh Khang – người nắm trong tay một mạng lưới cảnh sát và công an thường hành xử như một chính phủ trong một chính phủ hay như một tập đoàn mafia – cũng bị hạ bệ vào tháng Bảy vừa qua.

“Thông điệp rõ ràng là, ‘Nếu Tập có thể triệt luôn cảChu, thì ai là người mà Tập không thể triệt hạ?” David Kelly thuộc nhóm nghiên cứu Chính sách Trung Quốc tại Bắc Kinh đã nói như vậy.

‘Một quan niệm mới về Trung Quốc’

“Quan niệm mới của Tập Cận Bình về Trung Quốc,” như hãng thông tấn nhà nước Tân Hoa Xã tường thuật vào tháng Tám, “có ý nghĩa sâu rộng hơn thế giới bên ngoài có thể tưởng tượng.” Tập gọi đó là một “nỗ lực trẻ trung hóa” vĩ đại.

Tập không ngớt lời cổ vũ cho một hình ảnh về cái gọi là một “Giấc mơ Trung Hoa” tràn trề của cải, địa vị quốc tế, và niềm tự hào dân tộc, một hình ảnh làm nức lòng giai cấp trung lưu thành thị, nơi ông được rất nhiều người mến mộ. Nó gảy lên cung đàn dân tộc chủ nghĩa trong một đất nước đã lâu ngày cảm thấy bị thế giới coi thường. Nhưng mặt khác, Tập cũng đang thi hành những điều cấm kỵ nghiêm khắc đưa ra trong Văn kiện 9 tháng Tám 2013 luân lưu trong nội bộ Đảng, còn được gọi là văn kiện “Bảy Không.”

Bản tuyên ngôn kêu gọi các đảng viên trung kiên phải xoá bỏ tự do phát biểu ý kiến, các ảnh hưởng từ nước ngoài, hay bất cứ một điều gì phảng phất mùi dân chủ, tính minh bạch, hay quan điểm độc lập.

Trong vấn đề chủ quyền Trung Quốc, Tập đã tỏ ra cứng rắn hơn cả những thành phần cứng rắn nhất trong Đảng: Ông thẳng tay đàn áp những người thiểu số Duy Ngô Nhĩ cứng đầu ở miền viễn tây Tỉnh Tân Cương. Thông điệp ông gửi cho Đài Loan về việc thống nhất với Trung Quốc còn cứng rắn hơn nữa. Ông chôn vùi mọi hi vọng của Hồng Kông về các cuộc tuyển cử tự do và công bằng vào năm 2017 – một ý đồ đã quay đầu lại cắn ông ngay trên đường phố của một thuộc địa Anh trước đây và hiện nay là một trung tâm tài chính Châu Á.

Lần đầu tiên, Trung Quốc, dưới triều đại Tập Cận Bình, đang theo đuổi những lập trường hiếu chiến trong các vùng nước Thái Bình Dương, đối đầu với các cường quốc Đông Á như Nhật Bản, Việt Nam, Phi Luật Tân và Mỹ. Trung Quốc đòi hỏi chủ quyền trên những vùng biển và vùng trời rộng lớn.

Ngay sau khi Tổng thống Obama đến thăm Châu Á vào mùa Xuân năm nay để trấn an những đồng minh đang bị nao núng, Trung Quốc đưa một giàn khoan vào ngay trong vùng nước tranh chấp gần bờ biển ViệtNam. Vào ngày 22 tháng Chín sau khi đi thăm Ấn Độ về, Tập được Tân Hoa Xã trích dẫn là đã chỉ thị các đơn vị Quân Giải phóng Nhân dân phải sẵn sàng ở trong thế chiến đấu nếu muốn thắng “một chiến tranh khu vực.”

“Chúng tôi đã không tiên liệu việc này sẽ xảy ra,” một nhân viên an ninh quốc gia tại Nhà Trắng nói với các nhà báo sau khi Trung Quốc bác bỏ một báo cáo của Lầu Năm Góc về cuộc đối đầu trên không [mid-air encounter] giữa một máy bay phản lực của Quân đội Trung Quốc và một máy bay trinh sát của Hải quân Mỹ gần bờ đảo Hải Nam vào tháng trước.

Orville Schell thuộc Chương trình Mỹ-Trung của Asia Society đưa ra câu hỏi: “Liệu Trung Quốc thực sự có bạn bè nào không?” Các học giả Mỹ cho rằng Tập Cận Bình và Barack Obama sẽ có nhiều đề tài để thảo luận tại Hội nghị APEC vào tháng Mười Một tại Thượng Hải.

Mô hình lãnh đạo tập thể mất hết công dụng

Sở dĩ sự trỗi dậy của Tập Cận Bình được coi là một bước ngoặt vì ông và một nhóm lãnh đạo cao cấp yêu nước trên cơ bản đã xóa bỏ mô hình “lãnh đạo tập thể” vào năm 2012. Qua nhiều thập niên, quyền lực tối hậu tại Trung Quốc được chia sẻ theo đường lối phân tán. Các quyết sách được thông qua do sự đồng thuận của chín ủy viên trong Ban Thường vụ Bộ Chính trị.

Chính sách chia sẻ quyền lực này được thiết kế bởi Đặng Tiểu Bình, nhà cải cách đã mở cửa Trung Quốc, một phần để tránh giẫm lại “tệ sùng bái cá nhân” theo kiểu Mao – hay một cuộc Cách mạng Văn hóa khác. Do đó, mô hình tập thể đã mang một đặc tính trấn an nội bộ. Sẽ không có một cá nhân lãnh đạo nào trở nên quá mạnh. Vì đã có những cái thắng xe.

Nhưng Tập tỏ ra cứng rắn hơn Giang Trạch Dân và Hồ Cẩm Đào rất nhiều. Các nhiệm kỳ của hai ông này vẽ ra một nước Trung Hoa “thân thiện” muốn học hỏi từ thế giới bên ngoài và trỗi dậy “một cách hài hòa” tại Châu Á. Nhưng ở Trung Quốc bây giờ, Giang và Hồ chỉ được gọi là những người trông coi lâm thời [caretakers] hay là những nhà quản lý đất nước [stewards]. Điều mà Trung Quốc đang chờ đợi, theo đường lối mới của Đảng, là một thủ lĩnh độc tài như Tập – có thể khống chế các thái ấp đang xung đột nhau [các nhóm lợi ích] và nạn tham nhũng đang đe dọa quyền lãnh đạo của Đảng và tiến bộ kinh tế, hai lợi ích bất khả xâm phạm của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa.

Tập thuộc “Thế hệ hồng thứ hai” của Trung Quốc – con cái của những khai quốc công thần. Cha ông, Tập Trọng Huân [Xi Zhongxun], là một trong “Tám công thần bất tử” đã giúp mở đường cho cuộc cách mạng của Mao. “Những thành viên của thế hệ hồng thứ hai” coi Đảng và quốc gia là một. Họ căm phẫn những thành phần cơ hội chủ nghĩa đã trở nên giàu có và tham ô trên sự hi sinh của cha ông họ. Họ muốn chặn đứng những người sống xa hoa mà không đếm xỉa đến đất nước Trung Hoa. những người “chỉ biết nhận mà không biết cho,” như một học giả Trung Quốc mô tả.

“Ông ấy có một ‘trái tim hồng,’ như chúng tôi thường nói,” Lí Đại Đồng [Li Datong], một cựu tổng biên tập nhật báo có trí thức và tiếng tăm, bình luận như thế. “Thế hệ ông cảm nhận một ý thức trách nhiệm rất sâu sắc. Trước hết, họ cảm thấy rằng, khi đối diện một cuộc khủng hoảng, họ phải làm một cái gì.”

Mặc dù cha của Tập bị Mao cho vào ngục, nhưng người con đang hướng đến Mao để tìm nguồn khích lệ. Trong một tập tiểu luận xuất bản ngày 25 tháng Chín, Tập đòi hỏi các đảng viên không được từ bỏ “tinh thần Mao Trạch Đông” hoặc tư tưởng Mao Trạch Đông về một cuộc cách mạng thường trực. Tập là lãnh đạo đầu tiên của Trung Quốc kể từ thời Mao đã xưng “tôi” trong ngôi thứ nhất, nhà Trung Quốc học [Sinologist] Pháp Francois Godement nhận xét. Tập tin tưởng vào lý thuyết “thủ lĩnh độc tài” về lịch sử, và cũng là nhân vật đầu tiên từ thời Mao đã công khai đăng đàn diễn thuyết về vai trò lãnh đạo. Ông nói rằng “vai trò của Thủ lĩnh số một là then chốt.”

Trung Quốc cần một bàn tay mạnh

Các động lực thúc đẩy Tập trỗi dậy chiếm địa vị số một bắt nguồn từ những năm đầu của thập niên 2000, khi các nhà tư bản Trung Quốc được mời gia nhập Đảng. Lời mời gọi đó ngày nay bị coi là rất phức tạp, phúc họa lẫn lộn. Đấy là một nỗ lực vận dụng tính năng động kinh tế của Trung Quốc vào cơ cấu chính trị của thế kỷ 19 được thai nghén bởi cái đầu của Vladimir Lenin.

Các thái ấp kiểu mới, các đại gia, và nhóm được gọi là thái tử Đảng, gồm con trai cũng như con gái của các gia đình thuộc giới lãnh đạo chóp bu Trung Quốc, tất cả đều tranh nhau các móc nối trong Đảng. Lời mời gọi trở thành trái bom tạo mặt bằng cho các “guanxi” hay quan hệ mà giới tư bản cần đến để tiếp cận các nguồn tiền và tín dụng của nhà nước. Các suối tiền khổng lồ đã ào ạt chảy ra từ các khu vực [do nhà nước quản lý] như viễn thông, khoáng sản, sắt thép, và xây dựng. Khoảng năm 2010 tình trạng bát nháo – những tài khoản ngân hàng ở nước ngoài, những bữa tiệc xúp vi cá mập, việc mua dâm và nhậu nhẹt, những lấn lướt và ám hại lẫn nhau – đã tạo ra nguy cơ làm cho Trung Quốc trở thành “đại loạn,” theo nhận định của một nguồn tin.

Hồ Cẩm Đào tỏ ra bất lực, không kềm hãm nổi cao trào các đảng viên lũ lượt chạy theo tiền tài và danh vọng trước khi nhiệm kỳ của ông chấm dứt vào năm 2012.

Đã có nhiều chẩn đoán khác nhau về cuộc khủng hoảng của Trung Quốc. Một số cho rằng Đảng Cộng sản sắp đi đến chỗ diệt vong. Một số khác cho rằng nền kinh tế hoàn toàn thất bại. Một số bảo rằng cả hai đều gặp bế tắc. Một vài chỉ số cơ bản của nền kinh tế là rất đáng lo ngại: Các chính quyền địa phương đã vay mượn ngoài sức chi trả của mình để xây các chung cư, các nhà chọc trời, các trung tâm mua sắm, và các cầu vượt trên các trục xa lộ.

Vấn đề cốt lõi là làm thế nào để Trung Quốc có thể biến một nền kinh tế dựa vào xuất khẩu thành một nền kinh tế tiên tiến công nghệ cao. Liệu Đảng có khả năng tự cải tạo để chấp nhận một đường lối có nhiều sáng kiến hơn – hay Đảng cần tập trung hoá các quyết sách của mình theo đường lối độc tài?

Khi nỗi lo sợ [sụp đổ] trong Đảng trở nên sâu sắc, các lãnh đạo chóp bu đi tìm sự hỗ trợ của Thế hệ đỏ thứ hai. Và họ đã chọn đường lối cứng rắn, hoàn toàn không còn bàn đến một thái độ cởi mở thông thoáng nào nữa.

Thoạt đầu Tập xuất hiện gần như một người xuề xoà trong quần chúng, ăn bánh bao, ở khách sạn rẻ tiền, và có giọng nói ôn tồn trấn an người khác.

Nhưng khi sáu cơ quan cao nhất trong Bộ Chính trị được tái cơ cấu năm 2012, kể cả an ninh quốc gia, tài chính, quân sự, và cải tổ – Tập cầm đầu cả sáu cơ quan. Nhờ đó, ông nhanh chóng có cơ hội đưa kẻ cựu thù không đội trời chung đang bị thất sủng, là Bạc Hi Lai, ra xét xử trong một vụ án công khai cao độ năm 2013.

Khác với Hồ Cẩm Đào và Giang Trạch Dân, Tập được coi là một người không chỉ nói mà còn hành động nữa. Ông đã quảng diễn Văn kiện số 9 để truy kích cả những nhà cải tổ ôn hòa, đây là điều tương đối mới. Tập đã lo lắng đến mức “ám ảnh” về việc Liên Xô sụp đổ dưới sự lãnh đạo của Mikhail Gorbachev và không muốn chính cái tự do phát biểu có sức xói mòn chế độ hay “glasnost” ấy lật đổ Nhà nước Trung Quốc, học giả thâm niên về Trung Quốc tại Đại học Harvard, ông Roderick MacFarquhar, đã lý luận như thế trong một buổi nói chuyện gần đây về Tập Cận Bình.

Nhắm mũi dùi vào xã hội dân sự

Công an đang gia tăng đàn áp văn nghệ sĩ, các nhà truyền giáo, các luật sư, các blogger, các nhân vật trên diễn đàn xã hội, và các giáo sư tỏ ra chịu ảnh hưởng bởi các tư tưởng xã hội dân sự hoặc bác bỏ quan niệm của Đảng về sự thống nhất Trung Quốc và vai trò tối cao của Đảng.

“Khoảng 300 luật sư nhân quyền đang bị giam giữ, trước đây chưa bao giờ có một con số cao như vậy,” Đằng Bưu [Teng Biao], một luật sư nhân quyền hiện làm nghiên cứu sinh tại Đại học Harvard trong một năm, đã nói như vậy. “Những luật sư này có chủ trương ôn hòa. Họ tránh đả động đến những vấn đề nhạy cảm, hay đứng ra biện hộ cho Lưu Hiểu Ba [người được giải thưởng Nobel Hoà bình đang bị giam giữ], mà chỉ nhúng tay vào các việc như chống phân biệt đối xử và bảo vệ quyền của người tiêu thụ.”

Mục tiêu đánh phá chính của Văn kiện Số 9 là “chủ nghĩa hiến định” [constitutionalism]. Đấy là một nỗ lực thúc đẩy Đảng Cộng sản phải chịu trách nhiệm hơn nữa trước người dân – Đảng phải nằm dưới, chứ không được đứng trên chế độ pháp trị – và phải để cho người dân được tự do bày tỏ hơn nữa. (Hiến chương 08 của Lưu Hiểu Ba, chẳng hạn, kêu gọi việc thử nghiệm các hệ thống quyền lực cạnh tranh nhau và “chấm dứt thủ tục xếp ngôn từ vào tội hình sự.”)

Dưới chế độ Tập Cận Bình, các từ không được ưa chuộng trong từ vựng Leninist – như đối thoại, đàm phán, chia sẻ quyền lực, chế độ pháp trị, NGO [các tổ chức phi chính phủ], nhân quyền, và sự hiểu biết lẫn nhau [mutual understanding] – càng ngày càng bị ngờ vực.

Trong những tháng gần đây, mỗi ngày đều có những tin tức làm cho người dân nghe như đang ở trên con đường trở về ký ức của một nước Trung Hoa Đỏ: Các toán công an và bọn đầu gấu liên tục đóng cửa các thư viện vùng quê chỉ vì một vài cuốn sách trong đó cổ vũ xã hội dân sự và vì các thư viện này cho phép người đọc qui tụ và thảo luận. Các show truyền hình Mỹ không còn được phát sóng. Đảng đã công bố là sẽ cho ra phiên bản thần học Thiên chúa giáo của Đảng. Một đại hội điện ảnh tại Bắc Kinh vốn đã diễn ra trong suốt 10 năm qua không được phép mở ra vào năm thứ 11.

Trong tháng Chín, vào thời điểm có cuộc nổi dậy của người Duy Ngô Nhĩ tại Tân Cương, Ilhem Tohti, một học giả Duy Ngô Nhĩ ôn hòa tại Bắc Kinh từng kêu gọi đối thoại và chống cả bạo động lẫn chủ nghĩa li khai, bị kết án tù chung thân.

“Một thư viện ở vùng quê không dính líu đến chính trị,” ông Đằng nói. “Nó hoàn toàn biệt lập. Nhưng Tập Cận Bình đang truy kích xã hội dân sự. Ông đang thực thi Văn kiện 9.”

Putin đến trước, Cận Bình theo sau?

Khác với Mao, người chỉ ra khỏi biên giới Trung Quốc một lần – để viếng thăm Joseph Stalin tại Moskva – Tập được nhìn nhận có một số trải nghiệm quốc tế. Ông đã sống một thời gian ngắn tại Mỹ, từng phục vụ tại tỉnh duyên hải Chiết Giang và tại thành phố Thượng Hải, và từng trông coi việc chuẩn bị Thế vận hội Bắc Kinh 2008. Ông có một người con gái đang học ở Harvard và vợ ông là một ca sĩ nổi tiếng. Nhưng hiển nhiên là, Tập chống lại việc tổ chức chính phủ theo đường lối phương Tây – như ông Putin.

Putin có thể là một mẫu hình lãnh đạo độc tài mới. Ông chiếmCrimea, o bế giới tư bản thân hữu, và bàn chuyện thành lập một liên bang Slavic đặt cơ sở trên điều mà ông gọi là “các giá trị Á Âu.” Tập Cận Bình được coi là đang chia sẻ nhiều quan niệm của Putin, tin rằng Mỹ và Châu Âu là những nền văn minh sa đọa và đang ở trong vòng xoáy đi xuống – và rằng một trục độc tài mới xuyên qua Châu Á là diễn biến tiếp theo.

Nhưng thế giới không coi Tập là một tên bắt nạt theo kiểu Putin. Tập chỉ lấy “một số trang từ cuốn sách của Putin,” ông Kelly của Viện Nghiên cứu Chính sách Trung Quốc phát biểu. “Ngoại trừ một điều là Tập có mọi nguồn lực và khí tài mà Putin chỉ có thể nằm mơ mà thôi.”

Câu hỏi cần được đặt ra là, liệu Tập có tạo nhiều xáo trộn và nhiều kẻ thù đến nỗi phải trở thành một nhà độc tài ngày một nghiêm khắc hơn để duy trì quyền lực hay không. (Giới trí thức Bắc Kinh nghiêm chỉnh tranh luận, không biết Tập là một lãnh đạo độc tài theo đường lối cứng rắn [hardline authoritarian] hay là một loại độc tài toàn trị mới [a new kind of totalitarian], với những hệ lụy thật sự chưa ai biết được.)

Báo chí Trung Quốc nói rằng Tập tự coi mình như một con người do định mệnh lịch sử đặt để. Và điều này có thể đúng. Ông đã từng nếm trải cuộc Cách mạng Văn hóa bạo động hướng nội và bây giờ đang chứng kiến Trung Quốc vươn ra thế giới để sánh vai cùng Nhật Bản, Mỹ, và Châu Âu.

Trong khi Trung Quốc còn đang phục hồi từ những đổ vỡ do Mao gây ra, Đặng Tiểu Bình có lời khuyên cho cả nước là Trung Quốc phải “che giấu ánh sáng của mình và đợi thời cơ.” Nhưng có lẽ Tập tin rằng những năm tháng ẩn mình đã qua rồi. Ông còn mười năm tại chức để chứng minh điều đó.

“Tập tin rằng mình có thể là một lãnh tụ vĩ đại, đưa ra một viễn kiến vĩ đại,” một chuyên gia am tường thời sự tại Bắc Kinh và là người có những đường dây quen biết trong Đảng đã nói như thế. “Tập nghĩ rằng nhân dân sẽ là ngọn cỏ và ông sẽ là cơn gió lùa. Tập sẽ thổi và nhân dân sẽ uốn theo chiều gió.”

“Vấn đề là, những phẩm chất cá nhân đã giúp Tập cầm quyền hữu hiệu hiện nay là không phù hợp với một giai đoạn kế tiếp hướng đến một nền kinh tế và một xã hội cởi mở hơn và có nhiều sáng kiến hơn. Biết đến khi nào tiêu chí ấy mới trở thành hiện thực?”

Xi Jinping emerges as forceful No. 1 – rewriting China's power playbook


Not since the days of Mao Zedong has any one individual in China been so visible a leader or held so much control. He's changing China by scrapping 'rule by consensus' and targeting civil society.

Beijing — With a speed and toughness not imagined when he took China's top job as head of the Communist Party, President Xi Jinping has not only consolidated power but is overseeing such an extensive crackdown that some wonder if he’s accrued too much power.

Not since the days of Mao Zedong has any one individual in China become so visible a leader or held so much control over the rising nation of 1.3 billion people as Mr. Xi – whose father was a prominent comrade of Chairman Mao.

Nor since Mao has a Chinese leader pushed so complete a program of old-style Communist Party values and blunt force. Not since Tiananmen Square in 1989 has a leader so thoroughly undercut even baby steps toward political openings. Under Xi’s grip in recent months, even civil society moderates have been harshly silenced – in what now appears to be a serious purification program of party and society.

Recommended: How much do you know about China? Take our quiz.

He is being called everything from a new “dictator of the party” to a modern day emperor. He is said to see himself as a man of destiny who is overseeing the waking up of China.

Quietly, he has emerged on the world stage as a leader whose authoritarian direction rivals that of Russia’s Vladimir Putin. Certainly he’s dashed hopes of the birth of a more pluralistic civil society here any time soon.

In the past 18 months Xi has rolled up rivals in a vast, multilayered anti-corruption campaign that has often been tantamount to a soft purge. Upwards of 2,000 ranking party cadres have been replaced. Rising young cadres like Guangzhou party chief and mayor Wan Qingliang can find themselves earning honors one day – and out the door the next.

Xi’s tactics are creating fear and uncertainty up and down party ranks, according to a range of sources in China, Asia, and the United States interviewed about Xi during August and September.

Asians talk about “killing the chicken to scare the monkey” – as a form of control. But Xi has also taken down monkeys. A powerful general, Xu Caihou, will soon be court-martialed. An even more powerful party figure, Zhou Yongkang – whose police and security force network often acted like a second government or mafia – was taken down in July.

“The message is clear, ‘If he can get Zhou, who can’t he get?’” says David Kelly of the research group China Policy in Beijing.

'New concept for China'

Xi’s “new concept for China,” as state run Xinhua news service put it in August, runs “farther and wider than the outside world can imagine.” Xi refers to this as a great “rejuvenation.”

Xi has lavishly promoted a vision of a “China Dream” of wealth, status, and national pride that appeals to the urban middle class where he is very popular. It strikes a nationalist chord in a country that has long felt looked down on. Yet Xi is also implementing strict prohibitions found in party circular Document 9 of August 2013, also known as the “Seven No’s.”

The manifesto calls on party faithful to stamp out free expression, foreign influences, or anything that faintly smells of democracy, transparency, or independent views.

In his own backyard, Xi has out-hardlined the hardliners: He clamped down with extra vigor on upstart ethnic Uighers in the far west Xinjiang Province. His messages to Taiwan about unity with the motherland are tougher. He deep-sixed Hong Kong’s hopes for free and fair elections in 2017 – something that has come back to bite him on the streets of that former British colony, Asia's financial hub.

For the first time, China, under Xi, is taking aggressive stances in Pacific waters, confronting East Asian powers like Japan, Vietnam, the Philippines and the US. It claims vast swaths of ocean and sky.

Right after President Obama visited Asia this spring to reassure rattled allies, China moved an oil rig directly into disputed waters off Vietnam. On Sept. 22 after a visit to India he was quoted in Xinhua telling People’s Liberation Army military units to make sure they stayed combat ready should they need to win “a regional war.”

“We didn’t see this coming,” a White House national security staffer told reporters after China denied a Pentagon account of a mid-air encounter between a PLA jet and a Navy spy plane off Hainan last month.

Orville Schell of the Asia Society US-China program now asks: “Does China have any real friends?” US analysts say that Xi and Mr. Obama will have much to talk about in a November APEC meeting in Shanghai.

Collective leadership wanes

If Xi’s rise is a turning point, the reason is because he and a coterie of patriotic elites in 2012 essentially scrapped China’s “collective leadership” model. For decades, ultimate power in China was shared diffusely. Decisions were made by consensus among nine standing committee leaders.

Shared power was designed by Deng Xiaoping, the reformer who opened China, in part to avert another Mao-like “cult of personality” – or another Cultural Revolution. So the collective model had a reassuring quality to it. No one would get too strong. There were brakes.

Yet Xi is already proving far tougher than his predecessors, Jiang Zemin and Hu Jintao. Their tenures featured a “friendly” China that wanted to learn from the outside world and rise “harmoniously” in Asia. Yet Jiang and Hu are now called caretakers or stewards. What China has been waiting for, so goes the new party line, is a strong man like Xi – able to rein in the clashing fiefdoms and corruption that threatens party authority and economic progress, two of the sacred goods of the People’s Republic.

Xi comes from China’s “Red Second Generation” – children of the nation’s founders. His father, Xi Zhongxun, was one of “Eight Immortals” who helped pioneer Mao’s revolution. The “Second Reds” see the party and the nation as one. They feel a deep reproach for opportunists that grew rich and corrupt off the sacrifice made by their parents. They want to curb those who live ostentatiously but care little for China, those “who take and don’t give,” as a scholar here put it.

“He has a ‘red heart,’ as we say,” says Li Datong, an intellectual and prominent former newspaper editor. “His generation feels a very deep sense of responsibility. They feel, above all, that faced with a crisis, they must do something.”

While Xi’s father was jailed by Mao, as were many, the son is turning to Mao for inspiration. In a new book of essays released Sept. 25, Xi urges party members not to abandon the “spirit of Mao” or of Mao’s idea of constant revolution. Xi is the first Chinese leader since Mao to refer to himself in the first person, notes French Sinologist Francois Godement. Xi believes in a "strongman" theory of history, and is also the first since Mao to hold forth publicly on leadership, saying the “role of No. 1 is key.”

China needed a strong hand

The dynamics behind Xi’s rise to No. 1 date to the early 2000s and the invitation for capitalists to join the party. That invitation is today seen as a very mixed blessing. It was an attempt to harness China’s economic dynamism into the politics of a 19th century structure conceived by Vladimir Lenin.

New fiefdoms, tycoons, and the so-called princeling sons and daughters of China's top families all vied for connections within the party. It became ground zero for the “guanxi” or relationships needed for access to cash and credit. Huge streams of money flowed from sectors like telecommunications, minerals, steel, and construction. By 2010 the cacophony – the offshore bank accounts, the shark fin soup banquets, the purchase of sex and drink, the elbowing and backstabbing – threatened, as one source put it, to make China “ungovernable.”

Hu Jintao seemed unable to rein in the surge of money and ambition before his tenure was up in 2012.

Diagnoses of China’s crisis were many and varied. Some said the party was doomed. Others said the economy was doomed. Some said both. Some of the fundamentals were disturbing: Local governments had borrowed beyond their means to build apartments, skyscrapers, shopping malls, and highway overpasses.

The core question was how China was going to turn its export-based economy into an advanced technology-driven one. Could the party reform itself to allow a more innovative approach – or was a more authoritarian centralizing of party decisions needed?

As fear in the party deepened, elites turned to the Red Generation for help. And they chose the hard-line route, virtually abolishing any remnant talk of a liberal opening.

Xi first emerged as an almost folksy man of the people who eats jaozi or dumplings, stays in modest hotels, and has a reassuring baritone voice.

Yet when the top six Politburo ministries were remade in 2012, including national security, finance, military, and reform – Xi headed them all. He also had the opportunity to quickly dispatch his disgraced former arch-rival, Bo Xilai, in a highly public trial in 2013.

Unlike Hu and Jiang, Xi is seen as not just talking but acting. He has interpreted Document No. 9 to go after moderate reformers, which is new. Xi has “obsessively” worried about how the Soviet Union fell under Mikhail Gorbachev and does not want the same corrosive free expression or “glasnost” to topple China, Harvard senior China scholar Roderick MacFarquhar argued in a recent talk on Xi.

Targeting civil society

Increasingly, police are cracking down on artists, evangelicals, lawyers, bloggers, social media figures, and professors who appear to be influenced by civil society ideas or refute the party's concept of China’s unity and its paramount role.

“About 300 rights lawyers are now detained, never has there been so many,” says Teng Biao, a human rights lawyer at Harvard for a year. “These lawyers are moderate. They aren’t taking on sensitive issues, or defending Liu Xiaobo [the jailed Nobel Peace Prize winner] but are dealing with things like anti-discrimination and consumer rights.”

Document No. 9's main target is “constitutionalism.” That is, a push to make the Communist Party more accountable – under, not above the rule of law – and to allow freer expression. (Liu Xiaobo’s Charter 08, for example, calls for experiments with competing systems of power and “an end to the practice of treating words as crimes.”)

Under Xi, words not cherished in the Leninist vernacular – such as dialogue, negotiation, power-sharing, rule of law, NGO, rights, and mutual understanding – are increasingly viewed with suspicion.

In recent months, every day brings reports that sound like a trip down Red China memory lane: Police and goon squads have been closing rural libraries since some books promote civil society and offer places to gather and discuss. TV shows from the US are taken off the air. The party announced it will issue its own version of Christian theology. An independent film festival in Beijing that ran for 10 years was not allowed to open for its 11th.

In September, during Uigher uprisings in Xinjiang, Ilhem Tohti, a moderate Uigher scholar in Beijing who advocated dialogue and who opposed violence and separatism, was sentenced to life in prison.

“A rural library has nothing to do with politics,” says Mr. Teng. “It is completely separate. But Xi is going after all civil society. He is actually implementing Doc. 9."

First comes Putin, next comes Xi?

Unlike Mao, who only traveled once outside China – to visit Joseph Stalin in Moscow – Xi has some cosmopolitan credentials. He lived briefly in the US, served in coastal Zhejiang province and in Shanghai, and oversaw the 2008 Beijing Olympic preparations. He has a daughter at Harvard and is married to a famous singer. Yet Xi has clearly set himself against Western style government – as has Mr. Putin.

Putin may be the prototype new authoritarian. He seized Crimea, pampered crony capitalists, and speaks of a Slavic union based on what he calls “Eurasian values.” Xi is thought to share many of Putin’s notions that the US and Europe are demoralized and in a downward spiral as civilizations – and a new authoritarian axis bridging Asia is the next thing.

Xi is not yet perceived as a Putin-style bully however. He’s “taken a number of pages from Putin’s book,” says Mr. Kelly of China Policy. “Except Xi has resources and capabilities Putin can only dream of.”

The question is whether Xi has created such turmoil and so many enemies that he must become an ever-harsher authoritarian to maintain his grip. (Intellectuals in Beijing seriously debate whether Xi is a hardline authoritarian or a new kind of totalitarian, the latter having truly unknown implications.)

The Chinese press says Xi sees himself as a man of destiny. And this may be true. He cut his teeth in the violent and inward Cultural Revolution and now sees China moving out as an equal to Japan, the US, and Europe.

Deng Xiaoping counseled the nation as it recovered from Mao that China should “hide its light and bide its time.” Yet Xi may believe those days are over. He has ten years in office to prove it.

“Xi believes he can be a great leader, articulate a great vision,” says a knowledgeable Beijing professional with ties to the party. “He thinks the people will be the grass and he will be the wind. He will blow and they will bend.”

“The problem is that the qualities in Xi that make him effective now are not good for a next phase toward an open and more innovative economy and society. When will that come?”

Robert Marquand
Trần Ngọc Cư dịch
Theo blog pro&contra

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Bottom Ad