Đôi điều góp ý với anh Nguyễn Văn Khanh giám đốc chương trình Việt Ngữ của đài RFA - Việt Mỹ News -->

Breaking

Home Top Ad

Post Top Ad

Thứ Sáu, 12 tháng 2, 2016

Đôi điều góp ý với anh Nguyễn Văn Khanh giám đốc chương trình Việt Ngữ của đài RFA


Ông Nguyễn Văn Khanh giám đốc chương trình Việt Ngữ của đài RFA và đảng viên  đảng Việt Tân Trinity Hồng Thuận
Hôm trước tôi nhận được bài viết của cháu Nguyễn Thanh Tú – con trai ký giả Đạm Phong bị khủng bố thảm sát – phàn nàn Đài Á Châu Tự Do (RFA) do nhà báo Nguyễn văn Khanh làm Giám đốc, đặc trách phần Việt Ngữ, tôi đã dự định viết lên một sự kiện liên quan đến RFA và Việt Tân, nhưng vì còn bận một số công việc riêng tư nên chưa viết. Nay tôi nhận thêm bài Mạng Lưới Trên Thế Giới Của Lực Lượng Khủng Bố Việt Tân của ông Phạm Hoàng Tùng cũng tố giác sự thiếu vô tư của đài RFA thì tôi phải nói lên cảm tưởng về người đứng đầu chương trình Việt Ngữ của đài này.

Trước đây, ký giả Lê Triết viết bài vạch trần sự bịp bợm, lừa đảo của Mặt Trận Kháng Chiến của Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh thì bị quân khủng bố bắn chết mà người ta nghi Mặt Trận là thủ phạm. Giáo sư Nguyễn Ngọc Bích, cựu Tổng Giám đốc Việt Tấn Xã của VNCH trước năm 1975 được phóng viên của tờ Washington Post ở Washington DC phỏng vấn về cái chết của Lê Triết thì giáo sư Bích – Giám đốc phần Việt ngữ của đài RFA – đã trả lời vào “ngày 25-9-1990 như sau: “He was a gadfly. He never left anybody alone. He attacked many people. Almost people of prominence would not have escaped his pen… He would not even spare religious community, saying things like, ‘the Pope has a girl friend’.. . He made a lot of people unhappy.” Ai cũng hiểu giáo sư Bích trả đũa Lê Triết vì bị Lê Triết chế giễu dịch chữ “bể dâu” là “mulberry sea”; nhưng với tư cách là người Giám đốc chương trình Việt ngữ của Đài Á Châu Tự Do (RFA) mà trả lời một cách vô cảm như vậy về cái chết của một ký giả cùng nghề với mình bị quân khủng bố bắn chết thì thế nào nhà báo Washington Post cũng đánh giá giáo sư Bích là kẻ không có tính người và thiên vị quân khủng bố.

Cuối năm 1987 báo chí Thái Lan đã đăng tải hình Phó Đề đốc Hoàng Cơ Minh đã bị bắn chết, mà tờ báo Kháng Chiến vẫn đăng tải những bức thư của “chiến hữu Chủ Tịch” từ quốc nội viết, gửi ra hải ngoại thăm đồng bào thì với địa vị Giám đốc chương trình Việt ngữ của đài RFA, giáo sư Bích phải biết Mặt Trận có dụng tâm lừa bịp đồng bào. Thế mà giáo sư Bích vẫn cất công ngồi dịch tài liệu của Mặt Trận ra Anh ngữ thì tất nhiên dư luận đều cho rằng hoặc giáo sư Bích – Giám đốc chương trình Việt ngữ đài RFA – đồng lõa với sự lừa đảo hoặc giáo sư Bích được Mặt Trận trả tiền dịch thuật hậu hĩnh mà quên mất cái thanh danh, uy tín của mình đang là nhà truyền thông tầm cỡ được tiền thuế của nhân dân Hoa Kỳ đóng góp. Coi đồng tiền to hơn uy tín, thanh danh là một việc làm đáng tiếc.

Khi được biết anh Nguyễn văn Khanh trở thành Giám đốc chương trình Việt ngữ của Đài Á Châu Tự Do (RFA) tôi nghĩ rằng từ nay cơ quan truyền thanh tầm cỡ quốc tế này sẽ có bộ mặt đẹp đẽ hơn. Bởi vì tôi có quen biết anh Nguyễn văn Khanh khi tôi ở vùng Virginia và tôi hoạt động tích cực trong Ủy ban Tranh Đấu cho Nhân quyền Việt Nam. Anh Khanh rất dễ thương, nhã nhặn, bặt thiệp. Đặc biệt anh Khanh lúc nào nói chuyện với tôi cũng gọi tôi là anh và xưng em rất lễ độ, thì tôi nghĩ anh Khanh là người khiêm tốn và quý mến cái lý tưởng chống Cộng mà tôi theo đuổi.

Khi tôi viết bài “Tôi là Charlie” đặt vấn đề với kinh tế gia Nguyễn Xuân Nghĩa về sự lừa đảo của Việt Tân mà không có địa chỉ email của ông Nguyễn Xuân Nghĩa, tôi đã nhờ anh Nguyễn văn Khanh chuyển bài viết của tôi cho ông Nguyễn Xuân Nghĩa. Anh Khanh nhanh chóng thực hiện và hồi âm ngay: “Em đã chuyển bài viết của anh Âu đến anh Nguyễn Xuân Nghĩa”. Tôi trân trọng nhiệt tình của anh Khanh đối với mình.

Sau khi cuốn phim “Terror In Little Saigon” được trình chiếu chừng 3 hôm. Anh Nguyễn văn Khanh – Giám đốc chương trình Việt ngữ đài RFA – gọi điện thoại cho tôi để dàn xếp buổi phỏng vấn. Tôi đồng ý. Đúng 10 giờ sáng – giờ địa phương California – ký giả Mặc Lâm gọi điện thoại cho tôi để phỏng vấn.

Tôi trả lời với nội dung đại ý như sau: “Người Việt Nam tỵ nạn cộng sản phải cám ơn anh A. C. Thompson đã dành hai năm đi tìm sự thật về cái chết của 5 nhà báo bị quân khủng bố giết. Bởi vì trong quá khứ các cơ quan truyền thông, các nhà báo Việt Nam đã im lặng trước cái chết của đồng nghiệp, bất kể quan điểm của họ như thế nào. Khi phim Terror in Little Saigon mới chiếu hôm trước thì hôm sau phát ngôn viên của Việt Tân, ông Hoàng Tứ Duy – con trai ông Hoàng Cơ Định – vội vã kết án ký giả Thompson và đài PBS có âm mưu triệt hạ uy tín của đồng bào tỵ nạn, tôi cho rằng đó là sự vơ vào khá trơ trẻn. Phản ứng của Việt Tân như đỉa phải vôi là không xứng đáng với một đoàn thể đấu tranh chính trị, mà còn chứng tỏ là mình có tội, mới sợ người ta phanh phui sự thật. Mặt Trận, cha đẻ của Việt Tân, là một tổ chức tội ác có tổ chức (organized crime) làm băng hoại chính nghĩa đấu tranh chống Cộng của người Quốc gia. Những người Việt Nam không chấp nhận chủ nghĩa cộng sản phải chạy ra nước ngoài tìm đất sống đã là một cái nhục rất lớn. Nay bị một tổ chức nhân danh giải phóng Việt Nam lại có hành động côn đồ khủng bố mà đành cắn răng chịu đựng thì không còn nỗi nhục nào bằng.

Vì không chịu mang cái nhục thứ hai này, tôi đã bất chấp sự đe dọa, nhất định đứng lên chống lại để giữ chút khí tiết của người lính Việt Nam Cộng Hòa. Chính anh em dòng họ Hoàng Cơ Minh đã gieo cái nhục này cho đồng bào tị nạn cộng sản… và đây là cơ hội mà bất cứ người nào sinh sống bằng nghề truyền thông đã im lặng trước khủng bố thì càng phải mạnh mẽ lên tiếng để rửa nhục.

Ông Nguyễn Văn Khanh giám đốc chương trình Việt Ngữ của đài  Á Châu Tự Do (RFA)

Sau cuộc phỏng vấn, tôi dặn dò anh Mặc Lâm gửi cho tôi đường link để tôi lưu trữ làm tài liệu. Anh Mặc Lâm trước đó từng phỏng vấn tôi đôi ba lần và tôi rất có thiện cảm với anh ấy. Anh Mặc Lâm hứa làm theo yêu cầu của tôi. Thế nhưng chờ đợi mãi, không nhận được cái link đó, tôi bèn viết nhiều email hỏi anh Nguyễn văn Khanh và anh Mặc Lâm để biết cuộc phỏng vấn tôi về vấn đề Việt Tân có được phát không, thì cả hai anh Nguyễn văn Khanh và Mặc Lâm đều im lặng.

Đứng về mặt giao tế giữa người với người, tôi cho rằng sự im lặng của anh Nguyễn văn Khanh và anh Mặc Lâm là bất lịch sự. Tôi không phải là người gọi điện thoại đến đài để xin được phỏng vấn. Chính ông Giám đốc Đài đích thân gọi cho tôi cơ mà. Nếu tôi trả lời không đúng theo quan điểm của Đài thì Đài đã có sẵn câu nói “đây là quan điểm cá nhân của ông hoặc bà XYZ; chứ không phải là quan điểm của Đài như chính họ thường dùng để nói mỗi khi làm cuộc phỏng vấn người trong nước. Tại sao ông Giám đốc Đài lại nghiêng về Việt Tân một cách lộ liễu như thế?

Đảng Việt Tân là con đẻ của Mặt Trận Hoàng Cơ Minh, một tổ chức kháng chiến bịp bợm, tiêu diệt lý tưởng tranh đấu cho tự do của người Việt Chống Cộng. Mặt Trận/Việt Tân bắt chước cách hành động giống hệt như cộng sản: Dùng khủng bố để đàn áp bất cứ ai không đồng ý việc làm của họ. Ký giả Đạm Phong, Lê Triết từng bị Mặt trận hăm dọa trước khi bị (kẻ lạ) giết chết. Tôi từng bị kẻ lạ dùng điện thoại khủng bố tinh thần khi đăng bài “Vàng Rơi Không Tiếc” của nhà văn Đào Vũ Anh Hùng. Khi không thể hăm dọa, Mặt Trận/Việt Tân dùng tiền đi lừa đồng bào để kiện ai viết sách, viết báo tố giác, như họ đã từng kiện ông Nguyễn Thanh Hoàng, Cao Thế Dung, Vũ Ngự Chiêu … Dùng bọn tay sai giả danh “nick” này “níck” nọ để đặt điều tồi bại nhằm bôi nhọ đối phương.

Nói tóm lại, Mặt Trận/Việt Tân là một tổ chức học đòi tính cách tồi bại của Việt Cộng thì chỉ có thể đưa đất nước, xã hội đến chỗ tồi bại mà thôi. Anh Nguyễn văn Khanh – Giám đốc chương trình Việt ngữ RFA – không nhìn thấy hiện thực đó, thì:

1/ Một là anh không có tầm nhận thức bình thường để thấy, biết sự việc sờ sờ trước mặt.

2/ Hai là anh thấy, biết nhưng vẫn nghiêng về Mặt Trận/Việt Tân để dành đặc quyền cho Mặt Trận/Việt Tân như dành làn sóng phát thanh cho Đỗ Hoàng Điềm (Chủ tịch) hoặc cho Lý Thái Hùng (Tổng Bí thư) và ngăn chặn tiếng nói vạch trần ý đồ xấu của Việt Tân, tức là anh Khanh bán rẻ lương tâm của nhà truyền thông cho tư lợi.

Trong nước, các ký giả, nhà văn phải nói tốt cho bạo quyền, chấp nhận làm bồi bút vì chén cơm và an ninh bản thân. Hoa Kỳ cho người tị nạn cộng sản có chỗ dung thân, cho cơ hội thăng tiến, lại cấp tiền bạc giúp ta được truyền thông tin cho nhân dân trong nước bị sống dưới cái chế độ độc tài ngăn cấm quyền tự do ngôn luận, mà ông Giám đốc không chịu sử dụng để lưu tiếng thơm cho đời sau, ông lại về hùa với một đảng chính trị có chủ trương giết chết niềm tin vào chính nghĩa quốc gia. Tôi cho rằng anh Nguyễn văn Khanh thiếu khôn ngoan khi đi theo vết xe cũ của người tiền nhiệm.

Vừa rồi, tôi viết bài “KTG Nguyễn Xuân Nghĩa, Anh Là Ai?” vì tôi quan sát và nhận thấy hành tung của ông Nghĩa rất đáng nghi ngờ. Bài viết của tôi viết ra những nghi vấn có luận cứ rõ ràng; chứ không phải là những cáo buộc hàm hồ. Thời gian trôi qua hơn cả tháng trời mà ông Nghĩa không trả lời, vì không thể trả lời, chứ không phải ông ra cái điều cao ngạo. Điều đó chứng tỏ sự hoài nghi của tôi về ông Nghĩa là công cụ của cộng sản là chính xác.

Giám đốc chương trình Việt ngữ RFA vẫn tiếp tục dùng một nhân vật rất đáng nghi ngờ trên hệ thống phát thanh quốc tế mà không cần điều tra vụ việc, tức là ông coi thường thính giả đã đóng góp tiền thuế vào đồng lương hàng tháng của ông.

Tôi thấy ông Nguyễn Xuân Nghĩa xuất hiện trên các đài truyền hình VN, tôi nghe tiếng nói của ông Nguyễn Xuân Nghĩa trên hệ thống phát thanh. Tôi càng nghĩ ông Nguyễn Xuân Nghĩa giao cho anh em dòng họ Hoàng Cơ điều hành Đảng Việt Tân (do ông đẻ ra), để bước sang chi phối lãnh vực truyền thông là một mưu mô hết sức thâm hiểm. Cộng sản Bắc Việt thành công trong cuộc xâm lăng Miền Nam, phần lớn là nhờ sự tuyên truyền bịp bợm, bôi đen chính nghĩa bảo vệ tự do trước dư luận thế giới. Sau năm 1975, cộng sản khống chế truyền thông trong nước và dùng tiền để mua chuộc kẻ ham tiền, háo danh ở hải ngoại cũng là ý đồ của bọn chúng.

Trước đây, với tư cách độc giả, tôi viết thư cho ông “bỉnh bút” Ngô Nhân Dụng – Đỗ Quý Toàn – về vấn đề truyền thông, nhưng ông ta im lặng. Ông Dụng chỉ có trách nhiệm với độc giả; chứ không có trách nhiệm với người đóng thuế, nên ông ta im lặng cũng chẳng sao! Tôi chỉ đánh giá ông ta không xứng đáng làm nghề truyền thông, không xứng danh với người cầm bút.

Riêng đối với anh Nguyễn văn Khanh – Giám đốc chương trình Việt ngữ RFA – phải trả lời những nghi vấn của cháu Nguyễn Thanh Tú, anh Phạm Hoàng Tùng đưa ra; chứ anh không thể bắt chước sự im lặng của ông Ngô Nhân Dụng, ông Nguyễn Xuân Nghĩa. Vì anh ăn lương của chính phủ Hoa Kỳ do tiền thuế đóng góp của người dân Hoa Kỳ. Cũng như anh phải trả lời cho tôi biết lý do vì sao anh bảo anh Mặc Lâm phỏng vấn tôi về cuốn phim TERROR IN LITTLE SAIGON, rồi không phát, mà tôi viết nhiều email hỏi anh thì anh im lặng một cách bất lịch sự. Anh là một công chức Nhà Nước cơ mà!

Anh đừng quên nguyên tắc căn bản của người làm truyền thông chân chính, đạo đức là: “FAIR, BALANCE VÀ ACCURACY”. Những nhà đấu tranh trong nước rất cần đài RFA để họ được cất tiếng nói. Người ta cần sự trong sáng của anh để đặt niềm tin mà bấu víu vào một phương tiện tranh đấu cuối cùng. Xin anh Khanh, một người tị nạn cộng sản, có may mắn được làm Giám Đốc chương trình Việt ngữ, hãy sử dụng phương tiện sẵn có trong tay để góp phần vào công cuộc cứu nước.

Tôi sẵn sàng trao đổi với anh, với Ban Biên tập của đài để góp ý xây dựng.

Bằng Phong Đặng Văn Âu
11-2-2016

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Post Bottom Ad